Doggy đụ con đĩ 18 tuổi bím khít vãi

Sau đấy mẹ cũng giống chị Giang đề phòng và kín đáo với nó hơn, duy chỉ thói quen không mặc áo ti đi lại trong nhà là vẫn không đổi…. Mẹ đặt tên em ấy là Nhài. Từ những kí ức vụn vỡ khi nhỏ, nó nhớ hình như nó đã từng có cha. Cho nên với những cái miệng của những con mụ chua ngoa hay lê la dèm pha khắp ngõ, họ vẫn trừ ra một người là mẹ của nó. Cả mẹ Liên và chị Giang hay bé Nhài đều không coi nó là con trai, nói gì là đàn ông chứ… dù giờ nó đã lớn rồi, vẫn ăn chung ngủ chung như mọi khi…
Tất nhiên nó bây giờ đã nghĩ mình là đàn ông rồi, chỉ là không dám nói ra thôi. Từ ông bảo vệ khu phố, đến các thầy giáo trong trường của mẹ, hay những bà cô hay lê la buôn chuyện ở ngõ nhỏ này…
Ai cũng nói mẹ xinh, mẹ lại còn hiền và cư xử rất được lòng người. Để lại trở thành cô giáo dạy môn văn như mẹ…
Chắc là văn chương không thương kiếp nghèo, như mẹ đó bây giờ vẫn nghèo. Vật lộn trong cái khu tập thể cũ kỹ chật hẹp, thì có lẽ văn chương là thứ xa xỉ cho những kiếp nghèo như gia đình nó, và các hàng xóm kế bên. Khi mà bầu vú mẹ mềm mại, áp thẳng vào người nó,âm ấm và căng tràn nén chặt vào nó… thật sướng. Nó thấy chỉ có mẹ dáng nhỏ gầy gò bên nó thôi…
Mẹ nó tên Liên, một cô giáo dạy văn của một trường trung học trong thành phố, khá gần cái ngõ Văn Chương chật hẹp này.